Những cơn đau đường vòng
Mỗi khi Pam bật kim máy, các dây thần kinh của tôi lại căng lên chờ một đợt rạch mới trên da thịt. Tiếng kim máy xoáy vào tận óc, nghiền nát những thớ thịt và dây thần kinh của tôi. Cơn đau liên tục quặn lên từ dưới bụng.
Tôi bảo Pam vặn nhạc lớn thêm chút nữa để át tiếng kim máy rè rè bên tai. Năm năm rồi kể từ lần cuối cùng tôi nghe Death Metal và mọi thứ vẫn cứ y nguyên như những năm về trước.
Tiếng Death Metal gợi tôi nhớ lại những đêm 15 tuổi, nhét headphone vào tai và nghe nhạc cùng bóng tối. Khi ấy chỉ có tôi và bóng đêm là hoàn thuận với nhau trong im lặng, những thứ còn lại cứ đổ nát từ bên trong một cách không kiểm soát được.
Tôi nhớ về những đêm cô đơn ấy, nhớ về cảm giác tuyệt vọng khi ai đó đi khỏi cuộc đời mình, nhớ những nụ cười và những vòng tay, nhớ cả những nụ hôn quên trời đất.
Tôi nhìn mình trong gương, con bé bên kia gương cười khẩy và nói với tôi rằng nhiêu đây chẳng thấm vào đâu so với những gì tôi đã trải qua.
Đầu kim nhọn tiếp tục rê trên phần da sau gáy, tiếng máy rè rè đến bực bội, tiếng nhạc lồng lộn từ trên trần lao xuống, rồi tôi mê đi trong khoái lạc của sự đớn đau. Những cơn đau đường vòng dính mực xuyên vào da thịt, vẽ những đường ngoằn nghoèo trên lưng.